THÊM MỘT TƯỢNG ĐÀI VINH DANH CHIẾN CÔNG NGƯỜI LÍNH
VNCH Ở TP. WESTMINSTER . TP. WESTMINSTER CHẤP THUẬN DỰ ÁN XÂY DỰNG TƯỢNG ĐÀI
TÁI CHIỂM CỔ THÀNH
Tội ác tày trời của cộng sản trong các "Trại
Tập Trung Cải Tạo"
***
Mừng cho người chết trong nhà tù “cải tạo”
Văn Quang
Mừng cho người chết trong nhà tù “cải tạo”
Anh Tô Kiều Ngân không ở cùng trại tù với tôi, anh đi “lao động” bị ngã
gãy tay, phải đưa về trạm xá gần trại giam tôi ở từ năm 1976 khi được
đưa ra Sơn La “học tập”. Dịp đó, nhạc sĩ Thục Vũ, tên thật là Vũ Văn Sâm,
ở cùng đội trồng rau với tôi, anh bị đau gan đến vàng mắt. Ban đầu còn
được ở lại trại, không phải đi lao động. Tôi có nhiệm vụ “thó” một ít
rau sống, cung cấp cho anh hàng ngày. Nhưng khi bệnh tình quá nặng, Thục
Vũ được đưa sang bệnh xá. Nói là bệnh xá, chứ ở đây cũng chẳng có thuốc
men gì chữa chạy cho bệnh nhân. Thậm chí mỗi lần lên khám bệnh xong, anh
y tá bôi cho tí dầu cù là vào tay rồi bảo về uống đi hoặc nằm ngửa cổ ra
để “cán bộ y tế” nhỏ cho vài giọt nước củ tỏi vào mũi. Thế là xong. Bệnh
nhân nặng chỉ còn việc nằm chờ chết. Thục Vũ cũng ở trong trường hợp ấy.
Một buổi sáng sớm, tôi đang lúi húi trồng luống xu hào, bỗng thấy bên
mình có cái gì kêu phần phật. Từ từ ngước lên, tôi thấy một mảnh quần
trây-di rách bị gió thổi bay lắc lư làm nên tiếng động nghe cũng… vui
tai. Tôi nhận ra ông Phan Lạc Phúc, khoác chiếc áo trây di cũng tả tơi
“đồng bộ” với cái quần rách. Nước mắt ông Phúc chảy rất chậm trên mặt,
ông nghẹn ngào cất tiếng:
– Thằng Sâm chết ở bệnh xá đêm qua rồi.
Tôi lặng người, bởi mới hôm qua, tôi lẻn sang bệnh xá thăm, Thục Vũ đưa
cho tôi hai gói thuốc lào nhỏ, anh nói: “Tôi mệt không hút thuốc được
nữa”. Ngồi nói chuyện vài phút, anh Tô Kiều Ngân ở trạm xá này cũng đến
ngồi chơi. Tôi thấy Thục Vũ vẫn còn khỏe, vậy mà đêm qua đã ra đi.
Sau đó, anh Tô Kiều Ngân nói với tôi lời an ủi đúng nhất, ngắn nhất và
cũng bi thảm nhất: “Mừng cho nó, từ nay nó không còn biết đói rét và
không ai hành hạ được nó nữa”.
Đám tang Thục Vũ, hình ảnh bi thảm nhất trong cuộc đời chúng tôi
Nhưng vào buổi chiều năm 1977, khi đồi núi Sơn La bắt đầu chạng vạng,
chúng tôi đang làm những công việc cuối cùng ở vườn rau thì bất chợt
nhìn sang lối ra từ bệnh xá một khung cảnh hết sức đau lòng. Trên con
đường đá cũ nhỏ, vòng theo sườn núi cao vút chập chùng, cách vườn rau là
cái ao, đám tang bắt đầu di chuyển chậm chạp. Hai anh cai tù vác súng AK
đi đầu, theo sau là một anh tù cầm vài nén nhang, đến 4 anh tù khiêng cỗ
quan tài mộc, sau cùng lại là 2 anh cai tù vác súng AK. Suốt con đường
dài âm u đó, chỉ có đám người ấy lặng lẽ chuyển động như những bóng ma.
Ở vùng đồi núi bóng tối đổ xuống rất nhanh, mang theo sương mù mỏng dăng
ngang triền dốc dựng đứng như những bức tường đá của nhà giam thiên
nhiên, chẳng cách nào thoát ra được. Chúng tôi biết chắc đó là đám ma Vũ
Văn Sâm tức nhạc sĩ Thục Vũ. Tất cả hơn ba chục tù nhân trong đội rau
đứng ngẩn ra, dán mắt nhìn theo cái đám ma thê thảm ấy. Ông Phan Lạc
Phúc, đến bên tôi, không nói lời nào, quay mặt đi giấu nước mắt. Nhìn
sang phía bên trạm xá, Tô Kiều Ngân và mấy anh bác sĩ trẻ cũng là tù,
đứng sau hàng rào kẽm gai cũng ngơ ngẩn. Ngân vẫy tay cho tôi và anh
Phan Lạc Phúc chẳng biết để làm gì. Là một sự cảm thông tận cùng hay nói
lời từ biệt.
Mấy tay coi tù cũng đứng lặng, nhìn chúng tôi và họ hiểu rằng lúc đó dù
bắt chúng tôi thu dụng cụ về trại cũng chẳng ai chịu về, dù có bị bắn
tại chỗ. Tất cả đứng như tượng gỗ dõi theo đám tang đi trong buổi hoàng
hôn lạnh ngắt, dần khuất vào cuối con đường cong phía chân núi. Sương mù
bắt đầu tỏa xuống. Ai đó bỗng cất lên tiếng hát “Sơn La âm u núi khuất
trong sương mù. Đoàn thù tha hương cất bước lê trên đường…”. Một bài hát
xưa cũ của những nhà cách mạng thương tiếc những chiến sĩ bị giặc bắt
cầm tù ở Sơn La. Sao lúc này nó hợp với chúng tôi thế.
Hình ảnh cái đám ma Thục Vũ còn in đậm trong tâm khảm chúng tôi cho đến
bây giờ. Tôi chắc anh Tô Kiều Ngân, đến cuối đời cũng chưa quên được
hình ảnh này. Nó trở thành những kỷ niệm rất riêng nhưng cũng lại rất
chung của những ai đã từng sống dở chết dở qua những cái được gọi là
“trại cải tạo”.
***
Lời bản nhạc "Anh Ở Đây"
Lời thứ nhất
Anh ở đây, bạn bè anh cũng ở đây
Áo rách xác xơ vai gầy
Cùng chung kiếp sống lưu đầy
Anh ở đây, ngày này cơm chưa đầy chén
Chiều chiều xa trông đàn én
Kiếm mồi thấp thoáng bay nhanh
Toa liền toa, tầu đi trong ánh hoàng hôn
Tiếp nối những dư âm buồn
Thành thơ ray rứt tâm hồn
Trăng ngậm sương, mịt mờ không soi nẻo tối
Đường dài sao rơi lạc lối
Cho lòng giăng mắc không nguôi
Chiều Suối Máu xót xa buồn nhớ con
Tình thương em vẫn đong đầy khoé mắt
Chiều Long Giao sương mờ đêm u uất
Nhớ thương vơi đầy hẹn hò vương chân mây
Anh ở đây, bạn bè anh cũng ở đây
Vẫn giếng nước sâu bên cầu
Tìm trăng, trăng vướng dây gầu
Anh ở đây, ngày này bên trong rào sắt
Hận thù ưu tư chồng chất
Giữa lòng núi cũ sông xưa
Lời thứ hai
Anh đẩy xe, bạn bè anh cũng đẩy xe
Dưới nắng gắt gay trưa hè
Lòng đau viễn xứ ê chề
Mưa chiều đông nhạt nhòa mưa rơi lạnh giá
Ngậm ngùi trông nhau lặng lẽ
Chân buồn đếm bước lê thê
Ôi đời ta, ngờ đâu trăm đắng nghìn cay
Khúc sắn bát ngô vơi đầy
Sầu nuôi thân xác hao gầy
Bao ngày qua đợi chờ tin vui chẳng thấy
Hận thù yêu thương còn đấy
Vui đành như cánh chim bay
Người giữ nước phát gian miền núi xa
Chiều Sơn La mưa rơi nhòa nước mắt
Người đi xa trong niềm đau chất ngất
Lối xưa không về hẹn hò đành đơn sai
Ôi người đi, về đâu khi nắng chiều phai
Nắng úa xót xa thương người
Chiều nao gục ngã trên đồi
Chim rủ nhau về rừng ru anh ngủ mãi
Hình hài tan theo cỏ cháy
Kiếp người kiệt sức buông tay
Anh ở đây ! Anh ở đây ! Sao vẫn còn ở đây?
(Lời thứ nhất của chính Thục Vũ. Lời thứ hai do nhạc sĩ Vũ Đức Nghiêm
ghi thêm.)