Những Bi'-Mật Trong Chiếc
Lap-top Bị Đa'nh-Cắp Của Bà Chủ Tịch Hạ Viện Sắp Được Công Bố
***
Bằng Phong Đặng văn Âu
SỰ TÁC HẠI CỦA L̉NG NHIỆT THÀNH
Mặc dầu từng bị đoàn viên của Mặt Trận Kháng Chiến dọa bắn, dọa giết,
bôi nhọ rất bẩn thỉu, nhớp nhúa, hạ cấp, nhưng tôi chưa bao giờ dùng
những thậm tự để gọi phương danh Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh. Lúc nào tôi
cũng sử dụng ngôn từ lịch sự để người ta không khinh người lính VNCH.
Nếu nước chưa mất, theo quân kỷ, theo hệ thống quân giai, tôi nhỏ cấp
hơn ông, tôi phải thi hành mệnh lệnh của ông ban ra, nếu tôi được biệt
phái sang làm việc với Hải Quân. Nay nước đă mất, những người có ḷng,
họp nhau lo việc cứu nước, bàn bạc về phương thức đấu tranh là phải
tranh luận cái lẽ đúng sai cho rốt ráo trước khi bắt tay vào việc. Nên
nhớ, tư tưởng hưởng dẫn hành động; chứ không thể hành động tùy hứng, v́
việc cứu nước là chuyện đại sự, không thể khinh xuất và đặc biệt không
hành động để được lưu danh với lịch sử như anh Vơ Đại Tôn lăng mạn, muốn
làm Kinh Kha vượt qua Sông Dịch (“một nét dao bay ngàn thuở đẹp” của thi
sĩ Vũ Hoàng Chương”). Bởi v́ cái thời “mài gươm dưới trăng” của Đặng
Dung đă qua rồi! Ta làm hỏng việc, dù thiện chí, cũng sẽ mất Niềm Tin
thế hệ sau.
Một lần duy nhất tôi lớn tiếng với Tướng Hoàng Cơ Minh: “Nếu anh không
nghe lời khuyên của tôi, anh sẽ trở thành thảo khấu”. Đó là lúc anh chê
tôi là loại chết nhát, chỉ biết lư thuyết suông, không dám dấn thân hành
động. Tôi nói với anh Minh, ta hăy lo xây dựng đoàn thể ở Mỹ trước, rồi
từ từ lan sang Âu châu, Úc châu, chờ xem t́nh h́nh thế giới biến chuyển
ra sao th́ tính tiếp được. Giống như Hồ Chí Minh nhờ Quân đội Đồng Minh
tước khí giới Nhật, mới cướp được chính quyền. Anh nên nhớ việc kháng
chiến của ḿnh là chống toàn Khối Cộng Sản, chứ không phải riêng Việt
Nam. Khoan nghĩ tới chuyện về rừng núi Thái Lan để lập chiến khu. Đặc
công Việt Cộng thừa khả năng phá nát Chiến Khu của ta. C̣n nếu dùng Thái
Lan làm bàn đạp trong kế hoạch xâm nhập về trong nước th́ chúng ta phải
có tổ nuôi kháng chiến nằm vùng trong dân. Việt Cộng làm cho cả nước đói,
lấy đâu ra thực phẩm để nuôi cán bộ hoạt động trong ḷng địch? Ngày xưa,
ḿnh thả dù biệt kích ra Bắc, đều bị Việt Cộng tóm gọn là v́ ta không có
cơ sở hạ tầng như Việt Cộng ở trong Nam, th́ trước sau ǵ ta cũng bị lộ.
Việt Cộng tổ chức xă hội là một trại lính, mỗi người dân là một mật báo
viên, nếu biết kẻ nào “phản động” mà không báo cáo với đảng liền bị kết
tội nặng nề, có thể bị tù mọt gông hay tử h́nh
Tôi là phi công, ăn cơm dưới đất làm việc trên trời, không có kinh
nghiệm như anh em Bộ binh. Nhưng tôi đem sự hiểu biết, dù qua sách vở,
cũng là lư lẽ chính xác, anh Minh cho rằng tôi là loại chết nhát, chỉ là
lư thuyết suông, làm sao tôi không nổi giận? Anh phải hiểu rằng những
lời bàn bạc của tôi là chí t́nh để tính chuyện trường kỳ. Kháng chiến
lật đổ bạo quyền cộng sản đâu phải nấu tô ḿ ăn ngay cho đỡ cơn đói? Tôi
nổi nóng v́ sợ ông làm hỏng chuyện kháng chiến, sẽ làm mất niềm tin vào
hoài băo phục quốc của đồng bào.
Trong cuộc tranh luận với Đại tá Phạm văn Liễu, tôi cũng nói thật, nói
thẳng. Tôi chê anh Liễu “hữu dơng vô mưu”. Anh Liễu từng là học viên
Trường Lục Quân Yên Bái cùng với ông anh họ – Đặng văn Đệ – của
tôi, từng chạy sang Tàu hoạt động cách mạng, nhưng anh cũng được xếp vào
những người lăng mạn cách mạng như các bậc tiền bối mà thôi. Tôi nói:
“Anh đi rao bán một món hàng, mà nhà sản xuất chưa chế tạo. Mặt Trận thu
được nhiều tiền của đồng bào nhiệt huyết, đến khi đồng bào hỏi kháng
chiến làm đến đâu rồi th́ các anh phải nói dối để tiếp tục thu tiền nuôi
kháng chiến. Vô h́nh chung, tổ chức kháng chiến của các anh trở thành
kháng chiến bịp.” Một người hoạt động lăo luyện như ông Đại tá Phạm văn
Liễu mà không thấy điều hiển nhiên đó, phải chăng v́ quá nhiệt huyết,
quá hăng say? Tôi thuật chuyện này là có mục đích nhắn với các bạn trẻ
rằng nhiệt huyết dấn thân, phải sử dụng trí tuệ, chứ tôi không hề có ư
chê trách bậc đàn anh. Nếu lỡ phạm sai lầm, th́ phải quay đầu lại. Đừng
ngoan cố như Việt Cộng th́ sẽ lưu lại nhuốc nhơ cho hậu thế!
Tôi không phủ nhận ḷng nhiệt thành của Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh, nhưng
cách làm nóng vội của ông Minh, tất yếu phải đưa đến hậu quả tai hại.
Nếu tôi là người hoạt động trong Mặt Trận, giữa ông Minh và ông Liễu có
sự xung đột, tôi sẽ đề nghị như sau: “Anh Minh nên can đảm đứng ra nh́n
nhận sai lầm và nói thật với đồng bào rằng Thái Lan và Việt Cộng đă kư
hiệp ước thương mại, Thái Lan không c̣n là Đồng Minh của ta như trước
năm 1975 nữa. Vậy chúng tôi hủy bỏ kế hoạch dùng Thái Lan làm bàn đạp để
xâm nhập Việt Nam. Chúng tôi sẽ rút về. Số tiền quyên góp của đồng bào,
chúng tôi sẽ lập công ty làm kinh tài minh bạch, với sự giám sát của
Cộng đồng, để giúp tài chánh cho các Hội đoàn nhằm xây dựng một Cộng
Đồng Tỵ Nạn vững mạnh, có khả năng chống lại thủ đoạn văn hóa vận của
Việt Cộng. Tôi bảo đảm rằng đồng bào sẽ không trách móc anh, mà c̣n ca
ngợi nữa”.
Tiếc rằng những nhân vật lănh đạo Mặt Trận như Hoàng Cơ Định, Nguyễn
Xuân Nghĩa, Trần Xuân Ninh, Nguyễn Kim Huờn ... không ai có cái tâm,
không ai có cái tầm để đưa ra một lời khuyến nghị hợp t́nh hợp lư. Trái
lại, họ thúc đẩy ông Minh lên đường Đông Tiến mà báo Kháng Chiến làm rùm
beng giống như quân ta từ các Quân Đoàn về Thủ đô Sài G̣n diễn hành Quốc
Khánh. Tất nhiên, dần dần người dân thấy ngay sự bịp bợm, họ tự hỏi
“kháng chiến cái kiểu ǵ mà lạ lùng vậy?” Giống nhu tuồng cải lương!
Trong thư tôi viết “Hoàng Cơ Định, Anh Là Ai?” có đại ư như sau: “Tôi
không biết người giết kư giả Đạm Phong là ai, tôi chỉ nghi Mặt Trận, v́
tôi không có chứng cớ. Nhưng tôi có thể quả quyết rằng ông Định, ông
Nghĩa, ông Ninh, ông Huờn là thủ phạm, v́ đă toa rập nhau ra tay giết
Tướng Hoàng Cơ Minh. Bởi v́ mấy ông này đánh trống khua chiêng ầm ỷ cuộc
xuất quân của ông Minh là một h́nh thức báo cáo cho địch biết đường đi
nước bước của lănh tụ. Người ta nghi Hoàng Cơ Định âm mưu giết anh ḿnh
để đoạt tài sản cũng là hợp lư thôi!”
Tướng Minh đă bị địch giết từ năm 1987, báo chí Bangkok đă đăng h́nh.
Thế mà báo Kháng Chiến vẫn đăng thư của “Chiến hữu Chủ Tịch” từ chiến
khu Quốc nội gửi ra Hải ngoại thăm hỏi đồng bào vào dịp Tết, thăm các
cháu nhi đồng (nghe mấy chữ có vẻ quen quen) vào dịp Trung Thu, th́ đồng
bào gọi là “kháng chiến bịp” mà không đúng à? Đồng bào đă đoán kháng
chiến bịp từ khi ông Minh tuyên bố Mặt Trận có 10 ngàn quân và 36 Tổ
chức tham gia, là người ta đă biết kháng chiến bịp rồi. Chẳng qua báo
chí im thin thít là v́ sợ Mặt Trận khủng bố. Bằng cớ là khi tôi đăng bài
“Vàng Rơi Không Tiếc” trên Giai phẩm Lư Tưởng của Không Quân vào thời
điểm ông Minh đă chết, liền bị Mặt Trận cho người khủng bố ngay.
Tôi tin rằng bà Yung Krall biết ai giết kư giả Đạm Phong, Lê Triết. Và
tôi cũng tin các nhân vật cao cấp trong Mặt Trận đều biết ai giết hai kư
giả vừa nêu. Tất nhiên, Việt Cộng cũng biết v́ chúng đă có người nằm
vùng trong Mặt Trận. Khi Việt Cộng đă nắm được thóp, chúng sẽ
“blackmail” Mặt Trận để Mặt Trận trở thành tay sai của chúng. Người hoạt
động chính trị, cách mạng đều biết chiêu “blackmail” của Việt Cộng,
nhưng tất cả đều im lặng, nên Việt Tân được dịp múa gậy vườn hoang.
Chúng ta không thể trách đồng bào thờ ơ, bởi v́ đảng có bề dày cách mạng
như Đại Việt mỗi năm ra một tờ Báo Xuân, như Quốc Dân đảng hàng năm lo
tổ chức “Ngày Tang Yên Bái” để tưởng niệm Đảng trưởng Nguyễn Thái Học mà
không dám đụng đến câu tuyên bố của Trúc Hồ “ai đ̣i lật đổ chế độ cộng
sản là sai, chỉ xin chút nhân quyền thôi” hoặc Luật sự Trần Kiều Ngọc
nói “em không Chống Cộng, em chỉ chống cái ác”, th́ đồng bào dại ǵ đụng
tới Việt Tân để bị bôi nhọ, chửi bới?
Thưa các người anh chị em Đại Việt, Quốc Dân Đảng,
Xin các anh chị em đừng giận dỗi mất vui, tôi chỉ nói lên sự thật. Nếu
các anh chị em tỏ ra xứng đáng với các cố lănh tụ, th́ anh chị em không
thể hoạt động cách mạng giống như một Hội Đoàn lấy sự ca hát làm vui,
cho qua ngày đoạn tháng. Hôm nay tôi c̣n nói đến vấn đề Mặt Trận Hoàng
Cơ Minh lừa bịp, các anh chị em đừng chê tôi bới móc chuyện đă cũ. Tôi
phải viết v́ Mặt Trận để lại một dư đảng tiếp tục làm ung thối Cộng Đồng.
Vừa rồi tôi trả lời thư lên tiếng của cậu em Huỳnh Lương Thiện (tôi xem
cậu như em để xây dựng cậu), lập tức hôm sau có một tên vô lại dùng lời
lẽ vô cùng mất dạy chửi bới tôi. Sở dĩ Cộng Đồng của chúng ta trở nên vô
văn hóa là v́ Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh làm Kháng chiến kiểu mỳ ăn liền,
lừa dối đồng bào, mới đẻ ra cái đảng Việt Tân toàn là một lũ đầu đường
xó chợ. Tại sao các ông bác sĩ, luật sư thủ lănh của Việt Tân không
nghiêm chỉnh, không dùng nặc danh, công khai lên tiếng phản bác bài viết
của tôi một cách đàng hoàng, có giáo dục? Trong vụ tranh cử Tổng thống
Hoa Kỳ, chúng ta đă thấy tay chân bộ hạ của Việt Tân dùng nặc danh chửi
Tổng thống Donald Trump hết sức bẩn. Kháng Chiến Hoàng Cơ Minh làm ung
thối xă hội một cách tàn nhẫn, mà không ai dám dây vào v́ ngại bẩn lây.
Có đúng Việt Tân là hậu quả Kháng Chiến Bịp Bợm Hoàng Cơ Minh không?
Thuở hưng thời, ai đụng đến Kháng Chiến th́ bị chết thảm. Nay không thể
dùng bạo lực, Việt Tân dùng những đứa thuộc loại con nhà mất dạy dùng bí
danh chửi rất thô tục. Di sản “cách mạng” của ông Hoàng Cơ Minh quả thật
vô cùng khủng khiếp, đến mức ông bác sĩ Hoàng Cơ Lân mang lon Đại tá của
Quân lực Việt Nam Cộng Ḥa cũng trở thành loại đầu đường xó chợ bằng thứ
ngôn ngữ du côn. Ai công khai, không dùng bí danh, hăy lên tiếng biện hộ
cho Hoàng Cơ Lân, tôi sẵn sàng thù tiếp.
Những ai như ông Vũ văn Lộc khen Tướng Hoàng Cơ Minh mang thân giúp nước
th́ hăy tỉnh lại, đừng bị mê hoặc măi măi. Một Hồ Chí Minh không con,
không “hậu duệ” đă làm cho cả nước Việt Nam tan hoang. Thêm một Hoàng Cơ
Minh con đàn cháu đống, “hậu duệ” cả bầy càng ngày càng sinh sôi nẩy nở,
e rằng ṇi giống Việt Nam khó tồn tại, v́ những danh nhân trong các đảng
cách mạng đều thủ khẩu như b́nh! Tôi bất chấp sự mạ lỵ, v́ tôi muốn làm
sạch Cộng Đồng để người bản xứ không khinh ṇi giống Việt Nam toàn một
phường vô lại!
“Một con sâu đủ làm rầu một nồi canh”. Nước ta có Việt Cộng, Việt Tân đẻ
ra những con sâu, con ḍi th́ khó ḷng thoát khỏi ách đô hộ của Trung
Cộng. Một bà cụ ngồi bán rau ở vệ đường, một em bé đánh giày ở Việt Nam
cũng mong mỏi Tổng thống Donald Trump tái đắc cử để may ra dân ḿnh
thoát khỏi ách đô hộ của Trung Cộng. Chỉ có những đứa nói tiếng Việt,
nhưng mang ḍng máu Tầu Cộng th́ mới ủng hộ một anh già ngớ ngẩn, nói
trước quên sau, suốt ngày du dú dưới hầm “basement”, đi vận động tranh
cử th́ chỉ lèo tèo một dúm người ủng hộ uể oải phất cờ, nếu không gian
lận th́ làm thế nào để trở thành Tổng thống? Vừa lên ngồi ghế Tổng thống,
chưa kịp nóng “cái đàng sau” đă vội kư 40 Lệnh Hành Pháp hoàn toàn lợi
cho Trung Cộng và thiệt hại cho dân Mỹ. Thế mà bọn tôi tớ Tàu Cộng khen
ngợi chí chóe. Cùng là người Tàu, nhưng Tàu Đài Loan, Tàu Singapore rất
văn minh, có văn hóa. Tàu Cộng mới bị người ta khinh, v́ một tập đoàn đi
du lịch, không nước nào chịu nổi một lũ mọi rợ giữa các nước văn minh.
Băng đảng Việt Tân làm tay sai cho Cộng sản cũng không thể thoát cái mất
dạy cộng sản. Đảng Dân Chủ dùng cái lối đấu tranh kiểu Cộng sản để đưa
Hoa Kỳ vào chế độ xă hội chủ nghĩa cũng nói năng y chang Việt Cộng, Việt
Tân.
Anh hùng kháng chiến Hoàng Cơ Minh giải phóng Việt Nam đâu chả thấy, nay
chỉ thấy một bầy du côn chửi bới thô tục, mỗi khi tôi đả động đến Việt
Tân. Ngày nay trên sân khấu chính trị trong Cộng Đống, người ta chỉ thấy
một bầy ḍi bọ lúc nhúc ở các nơi thối tha, thật tội nghiệp cho Việt Nam
anh hùng! Những con ḍi này đang tiếp tay cho Tầu Cộng diệt chủng ṇi
giống Việt Nam, v́ văn hóa mất là ṇi giống không c̣n. Công lao của Việt
Tân đóng góp vào sự diệt chủng ṇi giống Việt Nam vô cùng to tát!
Cùng thân phận mất nước, cam tâm làm người tỵ nạn đă là một nỗi nhục ê
chề. Lại thêm những đứa nhân danh làm kháng chiến, cấp bậc chỉ là một
cậu Trung Úy Hải Quân làm Thành Bộ trưởng dám hăm dọa, thế là một Tập
thể gồm những chiến tướng như Nhảy Dù, Thủy Quân Lục Chiến, Biệt Động
Quân, Biệt Kính, Không Quân, Hải Quân đều khép nép, th́ c̣n nỗi nhục nào
lớn lao hơn? Không hề có có một Ông Lính nào dám lên tiếng hài tội quân
khủng bố, mà chỉ biết ngồi nhà kể lại những trận đánh oai hùng trong quá
khứ! Phó Đề đốc Hải Quân viết cuốn “Can Trường Trong Chiến Bại” thật là
... Can Trường! cũng giống như những anh em Không Quân cất lên tiếng hát
“Ôi Không Quân danh tiếng muôn đời!” nghe thật thê lương! Bài viết này
tôi xin tặng chị Mai Nguyên, một người phụ nữ đă trên 80 tuổi đă từng
viết trên 10 cuốn sách ủng hộ Tổng thống Donald Trump, chỉ v́ chị hy
vọng Tổng thống Donald Trump trừ được hiểm họa Trung Cộng, th́ Việt Nam
ắt có tự do, chẳng cần ai làm Kháng Chiến ... Bịp Bợm cho lôi thôi. Xin
cảm ơn chị Mai Nguyên.
Ai cũng thấy được Tập Cận B́nh đă đẻ ra Tổng thống Joe Biden, cũng giống
như người Việt Nam nào cũng thấy Hồ Chí Minh do Mao Trạch Đông đẻ ra, v́
lư do ǵ lúc lâm chung, Hồ Chí Minh đ̣i bộ hạ đừng chung quanh mở cho
hắn nghe một bài nhạc Tàu, trước khi nhắm mắt vĩnh viễn?